Điều tôi nhận ra về định hướng sự nghiệp sau khi nhảy việc hàng năm.

Dự định lúc tôi trở về nước là sống cuộc sống dễ dàng vui vẻ. Năm 2018, tôi tự kinh doanh, lỗ. Năm 2019, tôi đi làm công ty có tiếng, chả có miếng, không chịu nổi đấu đá áp lực, bất mãn, nghỉ. Sau đó tôi được anh T gọi về làm quản lý nghệ thuật sau khi chỉ nộp đơn vào làm một nhiếp ảnh tự do cho thoải mái. Đang từ một nhân viên thiết kế bình thường, lại lên làm quản lý, không quen, sau 1 tháng, xin nghỉ.

Tôi không biết mình muốn gì, chỉ biết mình không thích nhiều thứ. Anh T ngồi nói chuyện với tôi, về những vấn đề cụ thể tôi gặp phải và động viên tôi tìm cách sửa để lớn lên. Tôi đã không thuyết phục lắm, tôi nói chuyện tiếp với nhiều người. Nhớ nhất là NN, NN nói, em nghĩ xem, nếu vấn đề của em vẫn y như ở chỗ cũ, thì em không nên đi, sửa xong rồi thích đi đâu thì đi.

Sau đó tôi quyết định ở lại, phòng thiết kế chỉ tôi và D, đứa làm đồ họa, đứa làm product, tôi có nhiều ý tưởng, làm không hết. Nhưng càng làm vấn đề càng cụ thể, và một người rất khác tôi, sếp hiện tại, thật may, rất cứng đầu với suy nghĩ, có vấn đề ở đâu thì sửa ở đó. Mặc dù thường xuyên đấu khẩu, tôi vẫn cảm ơn anh nhiều. Tôi dần bỏ được cái tính bỏ giữa chừng. Sau đó phòng design từ 2 người, lên đến 7 người và vài cộng tác viên chỉ trong vòng 1 năm. Tôi từ cái gì cũng nhúng vào, giờ làm tổng quát viên chỉ chạm đến định hướng và phần ngọn, e cũng là phần tôi làm tốt nhất trước giờ.

Giờ mỗi khi các bạn thiết kế vào hỏi feedback, tôi trả lời như một cái máy, không ngờ lại có cái tự tin đấy. Quy trình, thường tôi soạn trước cho nhanh. Chắc gọi là quen việc rồi sao, suy nghĩ trở nên rạch rồi, không còn mơ hồ như trước.

Nhận ra một điều, rằng đối với tôi, việc bản thân mình sẽ như thế nào hoàn toàn là do khả năng, hoàn cảnh và con người thực tế tạo ra chứ không thể do mình muốn thế nào mà được. Năng lực và hoàn cảnh rất quan trọng trong việc dự định có khả thi hay không. Kể ra thế này giống kiểu người thành công kể lại nhỉ, nhưng không phải, tôi vẫn chẳng biết mình muốn gì, và thấy kỹ thuật chuyên môn còn thiếu nhiều. Chỉ là về việc mình ở đâu, thì nó đúng là chỗ mà năng lực mình có thể đạt được, không ấm ức chả tự hào. Thấy việc tương tác với người khác mỗi ngày và nó bồi đắp con người mình từng chút một, thật hay, tôi học được một chút kiên nhẫn mà trước đây không có.

Previous
Previous

Một Portfolio chuẩn cần gì?

Next
Next

Bức ảnh người câu cá một mình và suy nghĩ về sự cô độc.