Bức ảnh người câu cá một mình và suy nghĩ về sự cô độc.

Có một hôm tôi check tin nhắn chờ, một người lạ chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi không biết đó là ai, không hiểu động cơ của họ chúc mừng sinh nhật tôi là gì khi họ không cho tôi biết họ là ai. Tôi vào stalk facebook người ta, họ để ảnh nền là bức hình tôi chụp một người câu cá trong bão ở Black Head, Gerroa. Tôi nghĩ có thể là một người thích xem hình tôi chụp trên Facebook, rồi không tìm hiểu thêm nữa, tôi cũng thích bức ảnh đó. Đồng cảm.

Tôi học thiết kế, bố cục 1/3, tỷ lệ vàng tôi biết. Nhưng bố cục tôi thích dùng nhất, trần trụi nhất, là bố cục trung tâm. Tôi thích đặt chủ thể, con người bé nhỏ, lọt thỏm vào giữa không gian bao la, tỉ lệ 1/3 vẫn là quá lớn, tôi thường để nó 1/5, 1/10 gì đó, cực đối lập, có chút bất lực. Vô thức đó là cách tôi nhận định thế giới, một cuộc đấu tranh lạc lõng. Càng đi, càng thấy người ta không chỉ lọt thỏm giữa quang cảnh, còn có thể lọt thỏm giữa đám đông, giữa bệnh tật, niềm vui, nỗi buồn, lo âu, ngày tháng. Thật bé nhỏ.

Người lạ này tưởng không quen, nhưng lại quen biết cùng một thứ đó nhỉ. Vậy là được rồi. Xem hình tôi chụp ở Gerroa: https://flic.kr/s/aHskWugtn2

Previous
Previous

Điều tôi nhận ra về định hướng sự nghiệp sau khi nhảy việc hàng năm.

Next
Next

Quá trình thiết kế (lý tưởng) cho một dự án