FNJI và chiều sâu của cảm xúc qua nội thất.

Sau một thời gian không làm trong ngành nội thất, tôi nhận ra mình không còn nhạy cảm với bề mặt như trước. Sự nhạy cảm đó là một thứ kỳ diệu lắm, nhạy cảm với bề mặt, là lúc, bạn chạm, bạn cảm thấy niềm vui, hoặc nỗi buồn, sự tự do, sự dịu dàng. Đó là cảm giác khi tôi tò mò ngồi lên chiếc ghế Rapunzel của Kenneth Cobonpue mới ship về giữa showroom, và thốt lên với đồng nghiệp, rằng, tuyệt quá, cảm giác bồng bềnh như ngập trong tóc của Rapunzel là đây hả?. Là cảm giác ngồi trên một cái ghế, và thấy mình giữa bờ biển, hoặc trên cánh đồng có Sơn Dương chạy. Nội thất đúng là có năng lực tạo ảo giác về không gian rất lớn. Giờ tôi ít tiếp xúc với showroom nội thất hơn. Tất cả trôi vào một guồng tiết chế, giới hạn, về địa lý, túi tiền, cảm xúc, tầm nhìn. Tôi không còn thấy phóng khoáng như trước. Tôi không liên hệ được với không gian khi chạm vào bề mặt sản phẩm nữa.

Tôi biết đến FNJI từ nhiều năm trước, khi tôi và một người bạn đam mê cuồng nhiệt các thương hiệu nội thất làm hình ảnh chỉn chu. Từ khi về VN và nhận ra thị trường xôi thịt coi rẻ cảm xúc sâu lắng, đề cao show off, chúng tôi dần không nhắc đến chuyện này. Vì đầu tư vào sự mơ hồ, thầm kín, đơn độc, chắc là không có lời, không bán cho số đông ở thị trường ở đây.

Đoạn phim mới của FNJI gợi cho tôi nhiều cảm xúc. FNJI bao nhiêu năm vẫn vậy, vẫn sản xuất những hình ảnh nhẹ nhàng, lắng đọng, gợi lại kết nối của rung động lòng người tới chiều sâu của không gian qua nội thất. Một brand cảm xúc thành công đến nỗi, trong tôi, và một số người biết đến, nó đã trở thành tín ngưỡng.


Previous
Previous

Văn phòng mới như mơ của Six N. Five studio

Next
Next

Ai cũng có thể bị thay thế, kể cả tôi.