Tôi đang ở đâu?

Nhà Naoki vận hành một nhà nghỉ ven hồ Yamanaka đã 75 năm, trải qua 3 thế hệ. Tôi khâm phục một gia đình có thể ở một chỗ lâu đến vậy. Tôi hỏi Naoki, anh có bao giờ nghĩ chuyện rời khỏi chỗ này chưa? Sống ở thành phố lớn chẳng hạn. Anh đáp, rời khỏi chỗ này ư? Chưa bao giờ nghĩ tới. Thực sự không tò mò sao? Tôi trộm nghĩ, nhưng không hỏi thêm.

Nhà nghỉ đóng cửa vào mỗi thứ 3 hàng tuần, Naoki thường đưa vợ con đi picnic. Trước khi đi, anh giao cho tôi một chiếc xe đạp và nói: “anh không biết tại sao một cô gái trẻ xinh đẹp như em có chuyện gì mà lại đến vùng núi xa xôi này một mình. Dù sao thì cũng tận hưởng bầu không khí ở đây đi nhé, nhà anh sẽ nghỉ hôm nay, em có thể đạp xe vòng vòng hồ, có một tiệm lẩu khá ngon đầu đường đấy.“

Tôi cười gật gật đầu đảm bảo rằng mình không có vấn đề gì, thậm chí tôi có thể tưới Bonsai cho anh nếu cần. Tôi cá một người sống trong gia đình 3 thế hệ gần 1 thế kỷ ở một nơi thì khó mà hiểu được chuyện tôi tự nhiên cứ thế lò dò đi lang thang 1 mình từ chỗ này qua chỗ khác là cái giống gì.

Những người từng thay đổi nơi ở nhiều lần hiếm khi giữ tâm lặng yên ở một chỗ cố định. Trong người sẽ luôn có một nỗi buồn man mác khó tả. Là bởi vì đầu óc của họ thỉnh thoảng hình dung ra cuộc sống ở nơi khác có thể sẽ như thể nào, cùng với một sự tiếc nuối nhẹ. E rằng đó là cái giá phải trả để đổi lấy tự do.

Tôi đạp xe cật lực đến trưa thì phát hiện mình không mang theo đồ ăn, đồ uống gì. Thấm mệt nên dựng xe ngồi giữa đường thở. Đột nhiên điện thoại đổ chuông, mẹ tôi gọi, hỏi: Con đang ở đâu đấy, còn sống không? Tôi nhìn con đường phía trước hai bên cỏ xanh, thấp thoáng vài cây hồng trĩu quả trụi lá, không một bóng người. Mù mờ đáp: “Con cũng không biết mình đang ở đâu nữa, nhưng chỗ này đẹp lắm”.

Yamanakako_katetramnguyen

Hồ Yamanaka ngày giông

Previous
Previous

Studio Unravel và sự hiện đại phá cách cho không gian

Next
Next

House of Finn Juhl - nét cổ điển duyên dáng trường tồn từ Bắc Âu.