The Joy of Adulting
This wine tastes incredible.
2 niềm vui của việc lớn lên:
1, There so much you can get - có nhiều thứ có thể làm quá! Vui!
2, You don’t need that much - cũng không cần nhiều đến thế! Vui!
The suffering part is the flickering state between the two.
Lớn lên rất đáng mong đợi với tôi, đó là việc thoát khỏi hệ thống, thoát khỏi trường học. Lớn lên có cái hay là mình có thể đếch quan tâm và lăn. Đâu còn bị quỳ và cắt tiền tiêu vặt nữa.
Tôi nói rất nhiều, khi có hứng, nhưng thấy thoải mái nhất trong im lặng. Lúc không nói gì, bạn sẽ nghe rất rõ tiếng lòng của bản thân, vang lại trong một cái hang lớn không tạp âm.
Hồi còn chạy xe ở Saigon, loa xe tôi ngon nên tôi thích nghe nhạc khi lái xe. Mỗi ngày chạy 50 cây số đi làm. Sau thời gian chạy đường dài lặp lại, tôi không nghe nhạc nữa, tôi không còn tưởng tượng hay thả trôi, chỉ lặng lẽ lắng nghe thế giới xem nó vui hay buồn, thoải mái hay bực dọc, thành phố có tính cách và thái độ, ra thế, sự thật, ồn ào. Tôi tắt nhạc, lái xe, không vui, nhưng khoẻ hơn, tôi cảm nhận cái xe bám đường chân thật hơn trước, đầm và mượt, tập trung. Đèn đỏ ở đại lộ đông tây chờ lâu, sáng thấy thành phố rục rịch thức dậy, chiều nghe cuộc sống thu về vội vã, mùa chuông vàng, mùa kèn hồng, hoàng hôn đỏ rực. Cứ thế dần tôi không còn nghe nhạc trong xe lúc đi làm nữa. Cũng như việc tôi dần bỏ sữa ra khỏi cafe, thử một lần, hai lần, thấy dễ chịu, và nghỉ luôn, cái thứ chất lỏng thanh khiết đấy chảy xuống bụng, nhẹ nhàng hơn so với khi pha cùng sữa. Nhận ra mình không cần một vài thứ như mình nghĩ đến thế.
Steak juice.
Thế hệ của tôi bước vào xã hội, sẽ cố gắng để ưu tú hơn một chút. Vài đứa tham vọng lớn trở nên dẻo mỏ nhờ tập luyện.
Tôi từng ra sức lấp đầy những cuộc hội thoại và muốn giữ một ngọn lửa nhiệt tình vui vẻ cho các cuộc gặp gỡ, chả ai muốn làm người nhàm chán cả.
Những lúc chờ đồ ăn, ai đó rú lên rằng không khí lại trầm rồi kìa, hãy làm gì đó khuấy đảo. Mấy đứa dẻo mỏ activate vỏ ngoại giao và khiến cả phòng cười sặc sặc, always them damn extroverts, us. Thêm vấn đề, thêm thị phi, chuyện gì đáng thương, hứng phân tích khuyên nhủ, làm ăn bết bát chứ, tôi đã đọc 10 quyển sách và lướt tiktok mỗi tối để nói thêm 2 tiếng về vấn đề này. Uống tiếp đi, mọi chuyện sẽ dễ hơn khi nói nhiều ra.
Tất cả chỉ là tactic xã giao. Gì cũng có thể được nếu biết nói chuyện.
Được đến từng nào là được?
Tại sao mọi thứ luôn phải được lấp đầy. Tại sao luôn phải high, will you ever shut up?
Yes, your problems are fucking important,
so are everyone’s.
Có năm công ty tôi tổ chức tiệc cuối năm, tôi hâm mộ Kat và bạn trai cô ấy. Hai người yên tĩnh ăn uống đến cuối buổi không nói chuyện network hò hát gì dù cho xung quanh điên đảo, công ty tôi hồi đó là cái bar. Sau này mỗi khi đi tiệc về ói xong cười liệt miệng tôi lại nhớ về hình ảnh Kat cười với bạn trai cổ đêm đó trong ốc đảo của hai người. Tôi cũng muốn ở ốc đảo yên tĩnh keme thế giới. Làm người nhàm chán cũng hay. Một người thờ ơ, lạnh nhạt.
Nhưng mà
Fucking Caesar salad.
Dù sao thì, ở đó ăn đồ ăn từ tốn, sâu sắc cảm nhận, sống từ tốn. Ngoài kia ồn ào quá,
Ngoài kia họ
Yes your problems are fucking important,
so are everyone’s.
Will you ever shut up?
Dù sao thì cũng
Thanks for the meal.
—
Ps: I always sound like a miserable white collar who goes out too much when I write. I stopped writing for a bit since nothing bright has come out, but I’ve got a bit of time lately and edited this piece a lot, the character was eating quite a nice messed up 3-course meal just like his life pov. And despite the title referring to joy, the rest of the piece is about suffering, because it’s a flickering state. Most of these are fictional. I am indeed a gardener.
Kate