Giáng sinh mong đợi gì?

Từ giờ đến cuối năm cảm giác sẽ là một list nhạc nhẹ nhàng. (tuy nhiên tháng 12 có thành nhạc rock hay không thì chưa rõ)

Thời tiết dạo này hay mưa dầm dề làm không khí cứ trầm trầm. Cuộc sống của tôi nhẹ nhàng trôi qua, không có bất ngờ gì diễn ra đã gần một năm. Đôi khi lúc đi bộ dưới trời mưa lun phun tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái mảnh khảnh trong không khí mờ ảo có khuôn mặt trong vắt như sương đang cầm dù bước qua tôi. Giá như cô ấy xuất hiện thật thì hẳn là đẹp.

Tôi nghe nhạc của Ofelia K lúc đi bộ. Tốc độ bước chân đồng nhịp với bài hát. Giai điệu nghe giống như tiếng mưa tí tách, kì diệu thật.

Bây giờ là tháng 11. Còn một tháng nữa là giáng sinh. Giáng sinh ở Úc vào mùa hè nên thường đến tháng 4 vào Lễ Phục Sinh thì tôi mới có cảm giác giáng sinh, nếu lúc đấy cô Lisa chưa quẳng cây thông đi và tất nhiên bọn tôi vẫn ăn kẹo và chocolate trèm mồm.

Giáng sinh thì mong đợi gì? chờ John Lewis ra quảng cáo mới; nghỉ dài, kiếm một công việc làm thêm ngắn hạn nhiều tiền để đầu năm sau đi đâu đó. Tôi là người Việt, không theo đạo, nên không thấy háo hức vì giáng sinh cho lắm. Tuy nhiên, từ lúc sang Úc thì lại thấy dịp này khá vui. Giống như Tết như sướng hơn. Tết cứ thấp thỏm lo dọn dẹp. Giáng Sinh thì toàn được hưởng, được quà. Chuyện gì cũng dễ cho qua.

Tôi thích mùi thông tươi. Giáng Sinh, Lisa sẽ mua một cây thông tươi về để cạnh lò sưởi. Tôi đem đèn nháy dưới garage lên, gỡ đám bùi nhùi đấy ra. Cây thông rất bự, cao hơn tôi nhiều, tôi chui hẳn vào trong lùm và bắt đầu treo đèn, cuốn từ dưới lên. Thỉnh thoảng dây đèn rơi, rối vào nhau và tôi lại phải làm lại từ đầu, chui ra chui vào cái cây đến lúc người thành cái một mớ bòng bong, ngứa ngáy. Treo đèn xong thì bắt đầu treo quả châu, mấy cái quả nhựa kim tuyến bạc lóng lánh treo lên cho nó đẹp vậy. Dự định ban đầu lúc nào cũng muốn cho nó đơn giản sang trọng, treo một lúc thì Lisa tiện tay treo cái này cái kia lên, Jack thêm chỗ kia chỗ này vào, cái cây thành như con tắc kè hoa dựng đứng. Những ngày này, buổi tối chúng tôi sẽ đi dạo quanh khu vì nhiều nhà giăng đèn rất đẹp. Cô Lisa hỏi Jack mấy câu kiểu như thằng nhỏ có thích mẫu đèn treo kia không, nếu tương lai bọn họ có nhà mới, cổ sẽ trang trí giáng sinh thật hoành tráng.

Susan, bạn thân cô Lisa và con trai William đến ăn tối vào cuối tuần. Lúc ăn đột nhiên Wiliam hỏi một câu chả đâu vào đâu.

– Mẹ, rốt cục cuộc sống có ý nghĩa gì? Lisa đá qua tôi

- Kate, cuộc sống có ý nghĩa gì?

Tôi giả bộ chăm chú cắt miếng khoai tây bỏ lò trên đĩa và nghĩ nghĩ một chút. William 15 tuổi, tôi không nên nói điều gì đó tiêu cực. Hội những bà mẹ đơn thân này lại đặc biệt nhạy cảm với việc định hướng cho con cái họ. Nói gì nhỉ.

– Cháu nghĩ, ý nghĩa của cuộc sống là để tìm ra ý nghĩa cho nó.

– Thông minh lắm, Lisa cười nhìn tôi.

– Susan này, tớ tự nhiên muốn sinh một cô con gái.

– Nghe được đấy, tớ cũng thích có con gái.

– Ừ nhỉ, chúng ta chịu đủ mấy cậu chàng này rồi, haha. - nói xong nhìn hai thằng nhóc nghịch chén dĩa đồ ăn trên bàn ngán ngẩm.

– Bọn con đi vào phòng chơi đây.- Jack bỏ nĩa xuống gào lên. William cũng đứng dậy khỏi ghế.

– Đừng đánh nhau đấy nhé.- Susan nói với theo.

– Biết rồi mẹ.- Nói rồi cả hai chạy mất hút vào phòng.

– Oh boys! – chúng tôi cùng cười, ăn nốt phần salad, nói mấy chuyện linh tinh. Về chuyện chọn trường cấp ba cho Jack, chuyện Ruby, cô bé mà cậu chàng thích, vân vân. Cô thì vẫn ủng hộ tôi đừng quen bạn trai, phụ nữ đơn thân có vấn đề về niềm tin với đàn ông là chuyện dễ hiểu. Tôi tham khảo vậy thôi chứ không để trong lòng lâu.

Ăn tối xong thì đến tiết mục xem phim, mấy cái đĩa hôm trước lúc đi siêu thị bọn tôi ghé qua chọn, khá nhiều phim vì biết nghỉ giáng sinh sẽ dài và chán. Hai thằng nhóc bắt đầu ồn ào không tả nổi. Rửa bát xong thì tôi buồn ngủ nên lăn vào phòng nằm. Susan và Lisa hút thuốc ở sau vườn. Tiếng tivi vẫn đều đều vang lên trong phòng khách. Tiếng cười man rợ của Joker và tiếng hú hét của lũ nhóc trộn vào nhau tạo thành một thứ tạp âm ma quái. Tôi nghĩ đến câu nói của cô, rằng giáng sinh tôi có thích quà gì không. Thường thì tôi có một bịch kẹo và đồ ngủ. Năm ngoái bà Alison tặng tôi cái đồ cà gót chân hơi kì, tôi nghĩ mãi không ra dùng nó như thế nào. Thật ra tôi chẳng có mong muốn gì cả. Lối sống của tôi không thích việc tự nhiên tặng quà. Từ nhỏ tôi cũng ít được quà, toàn thích gì tự mua. Tất nhiên tôi không nói với Lisa như vậy. Cô tặng gì tôi cũng vui hết. Gia đình cô chính là món quà tuyệt nhất của tôi.

Năm nay tự nhiên tôi nghĩ muốn có một lọ nước hoa mùi cây thông. Tôi muốn mang cái bầu không khí này cùng mình. Cho dù sau này mình có lang bạt chốn nào, những ngày tháng vô lo vô nghĩ này cũng thật đáng để nhớ về. Tính ra thì thời gian không còn nhiều, chả mấy nữa sẽ phải lớn lên, phải lăn lộn, mệt mỏi. Chuyện tốt, phải nhớ lấy, biết ơn.

Previous
Previous

There is still a race to win

Next
Next

Phòng làm việc cho người sáng tạo cần gì?